Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

SỞ KHANH

Khi đã có được tài khoản kếch xù của gia đình tôi, anh bắt đầu lộ bộ mặt Sở Khanh của mình.
 
 Sinh ra trong một gia đình có giáo dục tốt, bố tôi lại là giám đốc của một công ty ngành thủy sản, từ nhỏ tôi đã được học hỏi nhiều điều từ bố tôi và lớn lên cũng nối nghiệp ông. Thế nhưng, ông trời thường rất công bằng đã cho tài thì không cho sắc, mà đã cho sắc thì không cho tài, mấy ai được tài sắc vẹn toàn? Ông trời cho tôi cái tài kinh doanh nhanh nhạy giống bố tôi nhưng lại cướp đi cái sắc, bởi vậy trông tôi không được ưa nhìn cho lắm với dáng người gầy gò, thấp bé.
 
 Học hết cấp III, tôi ra nước ngoài học đại học. Cuộc sống trời Tây tự do, bay bổng tôi chẳng bao giờ muốn trói mình vào những cuộc tình hoặc tại duyên chưa tới. Tôi về nước và dần dần phụ trách phòng kinh doanh mà bố muốn tôi tiếp quản. Đúng vào thời gian đó, tôi đã gặp anh – người chồng sau này của tôi. Những bước đầu tiên khi về tiếp quản công việc, anh đã ở bên cạnh ân cần, chỉ bảo, giúp đỡ tôi tận tình, hướng dẫn chi tiết về các hợp đồng mà phòng tôi đang chịu trách nhiệm. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, tôi và anh đã bén duyên nhau từ khi đó. Với tôi, anh là một con người thông minh, năng động, nhanh nhẹn, nhiệt tình và ưa nhìn. Tôi khá cảnh giác với những gã bẻm mép, và dù có xấu tôi cũng không phải là đứa con gái dễ dàng trước những mối tình. Tôi thà ở vậy chứ không chấp nhận những gã đàn ông vụ lợi chỉ thích tiền mà hoàn toàn không có chút tình cảm chân thành nào. Ở anh, tôi có thể cảm giác an toàn và dần dà tôi đã rơi vào bẫy tình anh cài đặt sẵn.
 
 Đám cưới của chúng tôi được diễn ra sang trọng và hoành tráng. Anh về ở với tôi và được gia đình tôi chu cấp đầy đủ nhà lầu, xe hơi không thiếu một thứ gì. Anh thay tôi ở vị trí trưởng phòng kinh doanh phụ trách mọi công việc. Cuộc sống của chúng tôi tưởng chừng êm đẹp, hạnh phúc khi những đứa trẻ ra đời thế nhưng tôi đã tin lầm con người bội bạc, chỉ hám lợi trước mắt.
 
 Khi đứa con gái của tôi được ba tuổi, bố tôi sức khỏe một yếu đi phải nhờ anh ta quản lý toàn bộ công ty, và rồi anh ta bắt đầu lộ rõ bản chất Sở Khanh của mình. Đêm nào anh cũng về nhà rất muộn, có những đêm anh không trở về nhà. Tôi thức trắng đêm chờ anh, ruột gan như lửa đốt, còn anh đang thỏa mãn niềm vui cá nhân với một cô gái nào đó và thỏa sức vung tiền. Tôi sống trong tuyệt vọng, những dòng nước mắt như cạn khô chỉ còn biết ôm con vào lòng mà nức nở trong những tiếng nghẹn ngào.
 
 Anh trở về nhà người nồng nặc mùi đàn bà, tôi không thể chịu đựng được và đã cãi nhau, to tiếng với anh. Không cần giấu diếm, biện minh cho hành động đi qua đêm của mình, anh ta phũ phàng nói: “Tôi phải chịu đựng cuộc sống tẻ nhạt mấy năm với cô như thế là quá đủ rồi! Cô nghĩ người như cô mà tôi yêu thật lòng? Tuýp con gái không nhan sắc lại nhà có của như cô tôi không thiếu gì chiêu trò!”.Hai chân tôi khụy xuống, đứng không vững. Hóa ra tình cảm bấy lâu nay của anh là giả dối, cô con gái bé bỏng của tôi – tình yêu thương mà tôi dành cho anh dồn cả vào nó, nét nào cũng giống bố y đúc vậy mà giờ tôi mới té ngửa anh lấy tôi chỉ vì tiền, vì chức quyền! Căn nhà tôi đang ở đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đáng ghê tởm bởi tôi phải sống với gã đàn ông vụ lợi, ham mê giàu sang, mù quáng và mất hết bản chất con người.
 
 Tôi phải sống sao bây giờ khi con gái tôi còn bé bỏng thiếu đi tình thương của người cha?. Tôi phải làm gì với người bố già nua, đáng thương khi có một chàng rể Sở Khanh đang lộng hành kiếm bộn tiền trước bao công sức bố đã gây dựng? Một tờ đơn ly hôn với những người phụ nữ khác thì đơn giản mà với tôi sao lại nặng nề như thế này! Tôi đã trao thân gửi phận cho một kẻ bạc tình, bạc nghĩa, gã Sở Khanh đầy mưu mô, xảo quyệt.

LÒNG TỰ ÁI VÀ SỰ CHIA LY

Xin đời cho ta có đôi

Chẳng biết họ có gì với nhau mà sau khi gác máy mặt anh sầm xuống. Nằm vật ra giường, anh nghe đầu váng vất.
***
1.
Chẳng biết họ có gì với nhau mà sau khi gác máy mặt anh sầm xuống. Nằm vật ra giường, anh nghe đầu váng vất. Anh không tin rằng chuyện đơn giản như vậy mà anh và cô có thể chia tay. Cô nỡ làm thế với anh sao.
Thế mà thật đấy. Sau khi gác máy cô lặng thinh, không ăn cơm, tay bó gối, mắt nhìn mọi vật vô cảm. Trông cô nặng trịch ai cũng hốt hoảng, lo âu. Không biết cô và anh có chuyện gì với nhau.
giận hờn

Sáng anh đi làm trong trạng thái lơ mơ, râu không buồn cạo. Nhân viên thấy trưởng phòng hôm nay có gương mặt như sát thủ nên chẳng ai dám cu cưa tán chuyện như mọi hôm.
Cô đi làm mặc bộ đồ đen như để tang ai. Đồng nghiệp trong cơ quan không ai dám hỏi một câu nào. Thỉnh thoảng họ nhìn cô rồi nhìn nhau nheo mắt ngầm bảo "Khí áp thấp nhiệt đới".
Hết giờ anh về, lơ đãng đến xém quên chiếc điện thoại di động là vật bất ly thân.
Tan sở làm mọi người không thấy cô như mọi khi. Sự im lìm như cô đang tan ra từng mảnh vụn tâm hồn, như cô đã biến mất trên cõi đời này.
2.
Về nhà, sau khi tắm xong, mát và dễ chịu. Những nặng nề hôm qua tan biến. Theo thói quen cô nhấc điện thoại và quay số. Sực nhớ chuyện hôm qua, tần ngần giây lát rồi cô dập máy xuống.
Chơi xong ván tennis cuối cùng anh thấy đói. Đi tắm xong, đi ăn. Dễ chịu vì chiều dịu êm man mác. Anh cầm điện thoại di động bấm con sồ quen thuộc của nhà cô. Đầu dây bên kia đổ chuông, có người nhấc máy nhưng không phải cô. Trong anh như có luồng điện chạy từ đầu đến chân rồi chạy ngược trở lên dội vào tim nghe thình thịch. Anh lấy hơi bằng sự kềm nén và nhẹ nhàng: "Cho anh gặp chị Khanh...".
Ngồi cạnh bên em gái, cô biết anh tìm gặp cô. Cô ra dấu từ chối nhận điện, nó ngại ngùng, lí nhí trả lời: "Dạ chị Khanh không có nhà, anh có nhắn gì không ạ?" "Ờ, không sao, anh sẽ gọi lại, vậy nhé". Con bé gác máy nhìn chị nó trách móc.
Cô dám làm thế với anh sao. Anh thừa biết khi nãy cô có ở nhà, thậm chí còn ngồi sát điện thoại chờ anh gọi nữa. Thế mà cô không nhận điện.
Thế là cô chờ nghe con bé lập lại câu anh nói "Anh sẽ gọi lại". Ừ, anh phải gọi lại thôi. Cô nghĩ thế và cười chảnh vì câu hứa hẹn như lời xin lỗi của anh. Cô hả hê và hy vọng. Mình sẽ bắt đầu từ câu nói nào để không hạ thấp phẩm giá của mình. Tỉ như: Anh đâu có giận em phải không? Anh công nhận rằng em nói đúng chứ? Thế thì không được, có vẻ thách thức quá. Hay là: Anh biết anh mà như vậy thì em rất buồn... cũng không được. Anh ta mà nghe thế thì càng làm cao hơn, mình thiệt.
Thí dụ, tưởng tượng đủ thứ câu, nhưng chờ mãi, chờ mãi anh không gọi tới. Em gái thấy cô tội nghiệp mà cũng đáng tội. Nhìn thấy cô cứ nhấp nhỏm chờ điện thoại: "Sao chị kiêu thế, không gọi lại cho anh ấy đi, chờ có mà đến sáng, anh ấy cũng không gọi lại nữa đâu". "Kệ tao, mày đừng chen vào, con nít biết gì mà nói".
Thế mà nó nói đúng, suốt đêm cô cứ chờ nhưng anh không gọi nữa.
đợi chờ

3.
Bao lần anh định bấm máy, định dằn lòng bỏ qua nhưng anh không thể chiều theo mãi cái nết ấy của cô. Anh nhất định không gọi.
Lòng anh nặng trĩu xuống nặng nề. Anh thấy không gian quanh anh tù túng ngạt thở. Anh muốn đi đâu xa, thật xa để không còn nghe âm thanh quen thuộc từ chiếc điện thoại di động đó nữa. Cầm nó trên tay anh nhìn nó thờ ơ. Vật vô tri vô giác này mới hôm nào là sự gắn kết không rời giữa hai người mà giờ đây nó trở thành vô dụng và đáng ghét.
Thảy thảy nó trên tay. Anh ngắm nghía nó kỹ hơn mọi ngày, và lần đầu tiên xài nó đến giờ anh cho nó được nghỉ ngơi. Thế là anh tắt máy.
Kể từ hôm đó cô không chờ điện thoại anh nữa. Lòng tự ái cao giá của người phụ nữ trỗi dậy. Cô kiêu như cô bé mới lớn. Chuyển đổi tư tưởng từ sự cần thiết có anh, cô trở nên lạnh lùng vô cảm khi vô tình cả hai chạm mặt nhau trên đường. Một thời gian dài cả hai không liên lạc với nhau.
"Chắc họ chia tay thực sự rồi". Mọi người trong cơ quan anh nói thế. Họ ngạc nhiên khi thấy anh không buồn cạo râu hay cau có trong công việc. "Vậy là tụi mình đỡ tiền mừng rồi nhé. Có quen ai khác thì hai năm mới cưới được chứ đâu có nhanh".
Biết bao chuyện thêu dệt sau lưng anh. Anh thừa biết nhưng cứ lặng thinh. Chẳng ai dám hỏi han về chuyện uống rượu mừng của anh và cô nữa.
4.
Tiệc sinh nhật hôm nay của Ngân chắc sẽ có anh, cô nghĩ thế, vì Ngân là bạn của cả hai người. Trong trang phục thật sinh động và tự tin, cô biết anh đang nhìn cô. Tiệc thật vui và thân mật. Chẳng có ai phát hiện ra anh và cô thời gian gần đây có vấn đề gì. Anh vẫn lịch thiệp rót rượu mời cô và vui cười như không có gì khác lạ cả.
Sàn nhảy trỗi lên khúc samba mà anh và cô ưa thích. Bàn tay anh nắm lấy tay cô và thế là cô ngoan ngoản bước theo anh đến sàn nhảy. Cả hai thật gần nhau, đến mức anh ngửi được mùi thơm từ mái tóc cô mềm mại. Cô nghe rõ nhịp đập trong lòng ngực mình dù nhạc mở với công suất rất lớn. Có lẽ lúc này mặt cô ửng hồng không phải vì men rượu mà vi hơi thở của anh phả xuống cô nghe thật nồng nàn.
Anh trẻ trung trong điệu nhảy và miệng cười rộng trông mạnh mẽ. Cả hai người chỉ nhìn và cười. Họ không nói gì cả.
5.
Tiệc tan anh và cô ra về lặng lẽ bên nhau. Hai xe chạy song song. Anh không nói, cô cũng thế. Đường phố đêm thật dễ chịu. Cái nóng hầm hập được nhường chỗ cho luồng gió thổi vào lòng cô và anh mát rượi. Cả hai cứ thế, không một lời xin lỗi hay chủ động hỏi han. Dường như điều gì nói lên trong lúc này đều không cần thiết.
Cả hai đứng trước nhà cô. Cuối cùng anh cũng nói được một câu: "Chúc em ngủ ngon".
Vẫn chất giọng ấm như hôm nào, vẫn sự chăm sóc, lịchthiệp như chưa hề có điều gì tan vỡ giữa hai người. Có phải anh đầy lòng tự tin hay cô không chút e dè. Cả hai tạm biệt nhẹ nhàng như ngày đầu mới quen. Anh không dửng dưng cũng chẳng nồng nhiệt, cũng không khinh khỉnh như cô tưởng tượng. Anh cũng chẳng hứa hẹn hay có ý cầu hòa. Thái độ của anh làm cô nghĩ ngợi.
Anh làm cô ngạc nhiên quá, như là người khác chứ không phải anh trước đây. Suốt đêm hôm qua cô không ngủ được. Hình ảnh của anh trong bữa tiệc sinh nhật như cuốn phim quay đi quay lại trong trí cô.
Về nhà đêm qua anh cũng thức trắng. Cô bình thản khác với cô trước đây, mỗi khi hai người giận nhau trông cô phờ phạc vì mất ngủ, bỏ ăn. Anh thích nhìn cô như thế này, trông cô nhẹ nhàng với đôi mắt sáng thông minh. Anh trăn trở cả đêm vì gặp lại cô. Vẫn là sự trong sáng thẳng ngay khiến những toan tính nơi anh ngã quỵ. Anh không muốn nghĩ nhưng rõ ràng anh không thể thôi nhớ cô. Đây là lần thứ hai anh mất ngủ vì cô.
6.
Ít lâu sau đó người ta thấy cô và anh cùng chiếc xe quen thuộc trên đường phố. Thỉnh thoảng người qua lại được nhìn thấy sự dịu dàng của đôi bạn, tuy không trẻ như lứa tuổi hai mươi mà vẫn nồng ấm mạnh mẽ lắm một tình yêu nơi họ, một tình yêu tưởng chừng sắp vỡ tan vì lòng tự ái quá lớn so với lòng vị tha, sự thông cảm.
Phố chiều, người và xe vẫn ồn ào. Tiếng rú ga chạy tăng tốc vẫn không thể lấp hết những tràng cười thỉnh thoảng dậy lên giòn tan giữa hia người. Có ai biết để được như thế cả hai đã bao phen trăn trở và thao thức về nhau thế nào.
Hạnh phúc là chốn bao la vô bờ. Hạnh phúc không chỉ có thể cảm nhận qua những nụ hôn hay lời nói mà trở nên đầy đủ trọn vẹn.
Giờ thì những người vẫn đang cô độc khi nhìn thấy họ có lẽ cũng sẽ có một ước muốn: "Vâng, xin đời cho ta có đôi...".

YÊU VÀ ĐỪNG TUYỆT VỌNG

Câu chuyện về Hoa Hướng Dương

Thuở xa xưa khi trái đất còn ngập chìm trong đêm tối hoang sơ, những bông hoa ủ rũ nép bên nhau để tìm hơi ấm. Không gian luôn chìm trong một màn đêm u tối, vắng lặng không một tiếng chim ca.

Ngày lại ngày trôi qua trong buồn bã. Các loài hoa chỉ biết chờ và hát những bài ca buồn bã hi vọng sẽ có một điều kỳ diệu xảy ra giải thoát chúng khỏi những ngày dài u tối... 

Và khi những giọt nước mắt vương trên cánh hoa giá lạnh, bất chợt các loài hoa cảm nhận được một hơi ấm và cả không gian bừng sáng. Điều kỳ diệu mang tên Mặt trời đã đến đem theo những tia nắng ấm áp, những làn gió nhẹ xua tan màn đêm tăm tối... Một thời kỳ tươi sáng mở ra cho trái đất. Một thời kỳ đầy sức sống và thanh bình... 

Dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, muôn loài hoa nở rộ khoe sắc thắm, ong bướm bay lượn rập rờn hòa trong bản giao hưởng của trăm tiếng chim ca. Tất cả đều dành cho mặt trời tình cảm yêu thương nhất. Những bông hoa đều khoác lên mình màu sắc tươi đẹp, hương thơm quyến rũ để mong có được tình yêu của mặt trời... 
Câu chuyện về Hoa Hướng Dương
Hạnh phúc luôn đến với những người lạc quan và mạnh mẽ như "Hoa Hướng Dương luôn hướng tới Mặt Trời ".
Trong muôn nghìn bông hoa rực rỡ ấy có một bông hoa tên là Hướng dương. Hoa Hướng dương cũng mang trong tim một tình yêu cháy bỏng với mặt trời. Hoa quyết định nhuộm vàng mình, cũng như luôn vươn cao mình hướng về mặt trời mặc cho những lời đường mật của ong bướm, lời thì thầm của làn gió và sự dịu dàng của mây... 

Mặt trời vô tình không hiểu được tình cảm của hoa hướng dương, vẫn vô tư dạo chơi trên trời cao và tỏa ánh nắng sưởi ấm cho muôn loài. Hoa Hướng dương buồn lắm, sau bao ngày đau đớn trong tuyệt vọng, hoa quyết định sẽ bứt mình khỏi mặt đất bay đến gần mặt trời để nói cho mặt trời biết tình cảm của mình... 

Dù rất đau đớn, hoa vẫn cố vươn mình lên. Tự nhủ vẫn còn nặng lắm hoa bèn bứt những chiếc lá ra khỏi mình... Vẫn không thể cất mình lên nổi, hoa bèn bứt nốt những cánh hoa và hoa thầm nghĩ: "Dù mình có xấu xí đến đâu, dù mặt trời có từ chối mình thì chỉ cần mình nói ra được tình cảm trong lòng là đủ lắm rồi ...". Hoa Hướng dương lả đi nhưng bỗng hoa cảm thấy mình đang bay lên, bay đến với mặt trời. Trong những phút giây cuối cùng hoa Hướng dương vẫn luôn nghĩ đến mặt trời với nụ cười trên môi. 

Thời gian như ngừng lại, gió cất tiếng khóc than, muôn hoa thổn thức khóc cho sự hi sinh vô điều kiện vì tình yêu của hoa Hướng dương... Mặt trời đến lặng mình trước tình yêu của hoa Hướng dương. Những giọt nước mắt của mặt trời lăn xuống rơi lên hoa hướng dương... 
Kể từ ngày đó những bông hoa Hướng dương luôn vươn mình hướng tới mặt trời và mặt trời cũng luôn dành cho hoa Hướng dương những tia nắng ấm áp nhất với tất cả tình yêu dịu ngọt... 

Tình yêu đem đến cho chúng ta sự ngọt ngào, hạnh phúc nhưng nó cũng đem cả những nỗi đau nhưng đừng vì những nỗi đau đó mà bạn tuyệt vọng và đánh mất niềm tin vào tình yêu... 
     
Câu chuyện về Hoa Hướng Dương xin tặng cho những mối tình thầm lặng một điều ước rằng tất cả những người yêu nhau đều có thể đến với nhau. 

TRÁI TIM THUẦN KHIẾT

Truyền thuyết về hoa hồng xanh

Ngày xửa ngày xưa ở vương quốc hoa hồng có một thằng ngốc tên Stupid. Thằng ngốc may mắn được nhà vua giao cho chăm sóc vườn hoa hồng. Nhà vua có một cô công chúa rất xinh tên Rose. truyện cổ tích
Công chúa rất thích hoa hồng nên yêu cầu thằng ngốc mỗi ngày hãy mang cho mình một bó hoa hồng thật đẹp. Tuy nhiên thằng ngốc không biết bó hoa thế nào cả. Nó bèn xin với công chúa:
- Xin lỗi công chúa nhưng tôi có thể mang đến mỗi ngày chỉ một bông hoa được không.
Ban đầu công chúa thấy không vui một chút nào.Tuy nhiên thằng ngốc đều cố gắng mỗi ngày mang đến cho công chúa một bông hoa đẹp nhất. Thằng ngốc chẳng biết làm việc gì khác ngoài việc chăm sóc những bông hoa.Mỗi khi có ai đó bắt nó đi làm việc gì đó là nó lại nói:
- Xin lỗi nhưng tôi hậu đậu lắm! Tôi sẽ làm hỏng hết mất…  truyen co tich
Vậy là người ta lại chán nản bỏ đi. Cũng bởi vậy nên không ai chơi với thằng ngốc cả. Thằng ngốc hàng ngày cứ thui thủi bên những bông hoa của nó. Dường như thằng ngốc chẳng bao giờ biết buồn là gì… Những bông hoa mà thằng ngốc mang đến cho công chúa mỗi ngày đều rất đẹp. Đôi khi công chúa ngắm nhìn những bông hoa đó và tự hỏi: “Một thằng ngốc thì làm thế nào mà tạo ra những bông hoa đẹp như vậy nhỉ”.
Rồi một ngày công chúa quyết định đến thăm vườn hoa của thằng ngốc. Thằng ngốc đang lúi cúi tưới cho một khóm hoa hồng. Với công chúa thì công việc này thật lạ. Công chúa tò mò đến gần thằng ngốc và làm nó giật mình. Thằng ngốc làm rơi bình tưới hoa và làm bắn bẩn lên váy áo của công chúa: cổ tích thế giới
- Xin lỗi công chúa – Thằng ngốc hốt hoảng – Tôi thật là hậu đậu.
- Không sao! Ta sẽ tha tội cho ngươi nhưng ngươi phải chỉ cho ta cách ngươi tạo ra những bông hoa này.
Thằng ngốc ngạc nhiên quá “Công chúa mà quan tâm đến cách trồng hoa ư?!”
- Rất đơn giản thưa công chúa… – Và thằng ngốc say sưa nói với công chúa tất cả những gì nó biết về hoa hồng,về cách trồng hoa, cách chăm sóc chúng… Thằng ngốc cảm thấy rất lạ khi công chúa tỏ ra rất thích thú với những gì nó nói. Và khi thằng ngốc bắt gặp ánh mắt công chúa đang chăm chú nhìn nó thì tự nhiên nó trở nên luống cuống. Một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa.
- Xin lỗi công chúa… tôi vụng về quá đi mất. truyện
- Ngươi thật là ngốc! Nhưng những gì ngươi nói về hoa hồng rất hay. Ngày mai ta sẽ lại tới.
Công chúa trở lại cung điện và thằng ngốc lại say sưa tưới hoa. Tuy nhiên nó vừa tưới hoa vừa hát. Chưa ai nghe thất thằng ngốc hát bao giờ cả… Ngày hôm sau thằng ngốc dậy rất sớm. Nó quét dọn những lối đi, nhổ cỏ bên những khóm hoa. Nhưng công chúa không đến nữa. Thằng ngốc đợi mãi mà công chúa vẫn không đến. Nó đâu biết hôm đó là một ngày đặc biệt. Nhà vua tổ chức một lễ hội rất lớn trong cung đình. Có rất nhiều các vị vua, những hoàng tử của các nước láng giềng… Công chúa chẳng muốn đến lễ hội một chút nào. Nàng nhất định không chịu mặc bộ váy dạ hộ. Chỉ đến khi viên tổng quản xuất hiện và nhã nhặn:
- Xin lỗi công chúa nhưng đây là mệnh lệnh của nhà vua…
Công chúa phải có mặt trong lễ hội. Nhà vua muốn thông qua lễ hội tìm cho con gái mình một vị hoàng tủ thích hợp. Tất cả các hoàng tủ tham gia lễ hội đều được thông báo về điều đó. Ai cũng rất háo hức được gặp công chúa (vì nghe nói công chúa rất xinh đẹp). Và mọi người không phải chờ đợi lâu. Công chúa xuất hiện trong bộ váy dạ hội mầu trắng, vương niệm của nàng được kết bằng những bông hoa hồng đỏ. Một vài hoàng tử đánh rơi ly rượu trong tay, một số khác phải mất một lúc lâu mới biết mình đang đứng ở đâu. Ngay đến các nhạc công cũng quên mất những nốt nhạc của mình. Ai cũng muốn được cùng nhảy với công chúa một bài, công chúa đều nhiệt tình đáp lại. Tuy nhiên chẳng ai lọt vào mắt xanh của công chúa cả. Nàng công chúa xinh đẹp chẳng thể tìm được cho mình một vị hoàng tử thích hợp. Khi mà nhà vua gần như tuyệt vọng thì điều bất ngờ đã xảy ra. Đúng vào lúc bữa tiệc sắp tàn thì một chàng hoàng tử cưỡi một con bạch mã tuyệt đẹp xuất hiện. Hoàng tử đến trước mặt công chúa và mỉm cười:
- Xin lỗi cô bé! Ta không đến quá muộn đấy chứ. co tich
Công chúa bỗng cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Đó là những cảm xúc kì lạ mà công chúa không thể định nghĩa nổi… Giai điệu ngọt ngào của bản Vanx như hòa nhịp cùng bước nhảy của hai người. Hoàng tử kể cho công chúa nghe về những miền đất xa lạ mà hoàng tử đã đi qua. Những câu chuyện kéo dài như bất tận. Thời gian dường như không còn là mối quan tâm của hai người nữa… Mãi đến khi những vì sao đã sáng lấp lánh trên bầu trời, khi mà cả thằng ngốc và những bông hoa hồng đều đã ngủ say, hoàng tử mới lên ngựa từ biệt công chúa… Công chúa trở về cung điện và cho gọi thằng ngốc tới.
- Ngươi có biết làm thế nào để cung điện của ta thật đẹp không! Ngày mai hoàng tử sẽ lại tới. Ta muốn dành cho chàng một sự ngạc nhiên.
-Thưa công chúa… hoàng tử… à vâng thưa công chúa, tôi sẽ trang trí cung điện của công chúa bằng tất cả hoa hồng trong vườn. Cung điện của công chúa sẽ trở thành cung điện hoa hồng.
- Một ý tưởng tuyệt vời! Ngươi cũng không ngốc lắm đâu! Nhưng ta sợ ngươi sẽ không thể làm xong nó trong đêm nay.
- Tôi sẽ cố hết sức thưa công chúa…
Vậy là suốt cả đêm đó những bông hoa hồng còn ướt đẫm sương đêm được thằng ngốc cẩn thận hái từ vườn hoa mang vào cung điện. Khi cung điện của công chúa tràn ngập hoa hồng cũng là lúc trời vừa sáng. Khi công chúa thức dậy, nàng không thể tin vào mắt mình, trước mắt nàng là một cung điện đẹp như trong truyện cổ tích vậy. Công chúa đi dạo một vòng và thấy thằng ngốc ngủ gật bên cạnh một chiếc cột đá:
- Stupid. Dậy đi nào. Trời sáng rồi.
- Xin lỗi công chúa, tôi lại ngủ quên mất, tôi sẽ hoàn thành nốt công việc ngay thôi.
- Không cần nữa. Như vậy là được rồi. Ngươi hãy về nghỉ ngơi đi.
Thằng ngốc thở phào vì công chúa đã không trách nó chưa hoàn thành công việc. Nó vui vẻ trở về với vườn hoa giờ chỉ còn trơ những gốc. Công chúa đến bên cửa sổ và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi mà từ đó hoàng tử sẽ lại tới. Công chúa sẽ dẫn hoàng tử đi thăm cung điện hoa hồng của mình. Hoàng tử sẽ lại kể cho công chúa nghe câu chuyện về những miền đất xa lạ…
Nhưng rồi chẳng có hoàng tử nào đến cả. Chỉ có người hầu của Hoàng tử mang theo một bức thư: “…Cô bé của ta, ta không thể đến với em như đã hẹn. Đất nước của ta có chiến tranh. Ta phải tham gia vào cuộc chiến. Có lẽ chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian dài. Ta không muốn thế một chút nào. Ta sẽ rất nhớ em. Nhưng ta tin thời gian sẽ chứng minh cho tình yêu của chúng ta. Ta sẽ sớm gặp lại em…”
Công chúa buồn lắm. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi môi: “Em sẽ đợi! Nhưng nhất định chàng phải trở về đấy!…”
…Một tuần, rồi một tháng, rồi một năm…Chẳng có tin tức gì của hoàng tử. Hoàng tử như một cơn gió cứ bay mãi, bay mãi mà chẳng biết bao giờ sẽ trở lại. Công chúa thường đứng một mình bên khung của sổ mỗi buổi hoàng hôn và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi ánh mặt trời dần tắt. Có thể một ngày nào đó… Cũng hơn một năm đó không thấy thằng ngốc mang hoa hồng cho công chúa mỗi buổi sớm nữa. Có thể là sau khi trang hoàng cho cung điện vuờn hoa của thằng ngốc đã chẳng còn một bông hoa nào cả. Công chúa hình như cũng chẳng quan tâm đến những bông hoa hồng của thằng ngốc nữa…
Rồi một buổi sáng sớm khi công chúa thức dậy, có ai đó đã đặt sẵn bên của sổ một bông hoa hồng tuyệt đẹp. Công chúa ngắm nhìn bông hoa và chợt nhớ tới thằng ngốc. “Một năm rồi Stupid không mang hoa tới..”. Công chúa trở lại vườn hoa của thằng ngốc. Trước mắt công chúa không phải là những gốc cây trơ trụi mà là muôn ngàn những bông hồng rực rỡ. Thằng ngốc vẫn lúi cúi bên những khóm hoa hồng. Thằng ngốc nhìn thấy công chúa và một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa:
- Xin lỗi công chúa! Tôi đã cố hết sức nhưng không thể làm cho vườn hoa đẹp như xưa.
- Ồ không! Thật là kỳ diệu! Nói cho ta biết đi, ngươi đã làm thế nào vậy?
Lần đầu tiên trong đời có người nói với nó như vậy, mà lại là một công chúa nữa chứ. Thằng ngốc vui lắm, nó cười ngây ngô và lại say sưa nói với công chúa về những bông hoa… Những ngày sau đó ngày nào công chúa cũng đến vườn hoa của thằng ngốc. Công chúa tự mình trồng những bông hoa, tự mình tưới nước cho chúng. Ban đầu thằng ngốc cảm thấy rất lạ nhưng rồi nó cũng hiểu ra rằng công chúa đang cố làm tất cả để nguôi ngoai nỗi nhớ hoàng tử. Thằng ngốc rất vui vì dù sao cũng có người cùng nó trò chuyện, có người chịu nghe nó nói cả ngày về những bông hoa hồng. Thằng ngốc cố làm cho công chúa vui những lúc công chúa ở bên nó. Có một lần thằng ngốc nói với công chúa về ý nghĩa của các loài hoa:
- Hoa hồng bạch là tình bạn chân thành, hồng nhung là tình yêu nồng thắm, hồng vàng là…
- Vậy còn hồng xanh, nó tượng trưng cho điều gì
- Hồng xanh là tình yêu bất diệt! thưa công chúa,nhưng nó không có thật.
- Vậy tại sao nó lại tượng trưng cho tình yêu bất diệt?
- Đó là một huyền thoại, thưa công chúa. Người ta nói rằng nếu ta trồng một cây hoa hồng bằng cả trái tim dành cho người mình yêu thương thì nó sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh. Đó là bông hoa có phép mầu, nó sẽ cho một điều ước..
- Ta sẽ ước chiến tranh kết thúc và hoàng tử sẽ trở về bên ta…
- Thưa công chúa! Không có điều gì là không thể xãy ra. Tôi tin nếu công chúa thành tâm biết đâu cây hoa mà công chúa trồng sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh.
- Ta tin ngươi…
Và từ hôm đó công chúa dành hết thời gian để chăm sóc cho cây hoa hồng của mình. Nhưng không hiểu sao cây hoa mà công chúa trồng mãi vẫn không nở một bông hoa nào cả. Có một sự thật mà có lẽ thằng ngốc không bao giờ dám nói. Đó là câu chuyện về hoa hồng xanh chỉ là một lời nói dối. Thằng ngốc không muốn thấy công chúa quá đau buồn nên nó đã nghĩ ra câu chuyện về bông hoa hồng xanh và điều ước…
Nhưng rồi thằng ngốc mới thấy đó là một sai lầm rất lớn. Nó sợ cái ngày mà cây hoa của công chúa nở ra một bông hoa bình thường. Công chúa sẽ rất buồn. Thằng ngốc không muốn làm công chúa buồn một chút nào. Nó cố tìm trong vườn hoa bao la của nó một bông hoa hồng xanh nhưng chẳng có bông hồng xanh nào cả… Rồi một đêm thằng ngốc trằn trọc mãi không ngủ được. Bỗng nhiên nó nghe thấy một giọng nói như tiếng thì thầm vậy
- Stupid! Sao ngươi buồn thế?
- Ai vậy?
- Ta là hoa hồng đây.
- Hoa hồng ư? Sao ngươi có thể nói được?
- Ngươi ngốc quá, ta luôn nói chuyện với ngươi mà ngươi không để ý đấy thôi, loài hoa nào cũng nói được, chỉ là có bao giờ ngươi lắng nghe không mà thôi. Có chuyện gì mà ngươi buồn vậy?
- Ta… Ta đã trót nói dối công chúa về hoa hồng xanh. Ta không nghĩ là công chúa lại đặt nhiều niềm tin vào hoa hồng xanh đến thế.
- Stupid! Ngươi đang nghĩ gì vậy. Ta nói cho ngươi biết điều này nhé: Huyền thoại mà ngươi đã nói với công chúa là có thật đấy.
- Sao cơ? Thế nghĩa là hoa hồng xanh là có thật. Ngươi biết làm thế nào để tạo ra hoa hồng xanh phải không?
- Ta biết… Nhưng ta không thể nói cho ngươi được.
- Tại sao chứ? Ta xin ngươi đấy
- Stupid à.. Ngươi thật là ngốc quá, ngươi làm tất cả là vì cái gì chứ?
- Ta… Ta muốn công chúa có bông hoa hồng xanh. Ta muốn ước mơ của công chúa trở thành sự thực. Ta không muốn thấy công chúa buồn…
- Ôi Stupid! Ta không muốn nói cho ngươi một chút nào, nhưng thôi được rồi, nếu ngươi thực sự muốn có một bông hoa hồng xanh, ta sẽ chỉ cho ngươi cách…
Và hoa hồng ghé tai thằng ngốc thì thầm điều gì đó mà chỉ có thằng ngốc nghe rõ. Khuôn mặt thằng ngốc bỗng ngẩn ngơ đến khó hiểu. Rồi người ta thấy thằng ngốc ngước nhìn bầu trời đầy sao và mỉm cười… Sáng sớm hôm sau khi công chúa vừa thức dậy thì người hầu của nàng đã chạy vào:
- Thưa công chúa, thật không thể tin được, người hãy ra mà xem, cây hoa mà công chúa trồng đã nở một bông hoa màu xanh.
Công chúa như không tin vào những gì mình nghe thấy. Nàng chạy ngay ra vườn hoa. Trước mắt nàng là một bông hoa hồng xanh tuyệt đẹp. Những cánh hoa lấp lánh những giọt sương sớm long lanh dưới ánh sáng mặt trời. Công chúa cầm bông hoa đặt lên trái tim. Nàng còn chưa kịp nói điều ước thì người hầu của nàng đã vào báo:
- Thưa công chúa! Hoàng tử đã thắng trận trở về. Có lẽ hoa hồng xanh đã biết trước điều ước của nàng nên không cần công chúa phải nói ra.
Công chúa băng qua quảng trường rộng mênh mông để đến bên cổng thành. Quả nhiên từ phía ngọn núi xa hoàng tử đã trở về, chiếc áo bào sạm đen vì khói bụi. Hoàng tử xuống ngựa ngay khi chàng trông thấy công chúa, quên đi cả những mệt mỏi bao tháng ngày qua, vòng tay ôm chặt công chúa như không bao giờ muốn buông ra vậy.
- Cô bé của ta! Ta nhớ nàng quá.
- Em gần như đã tuyệt vọng, chàng biết không. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra. Chàng hãy nhìn xem, một bông hoa hồng xanh. Chính nó đã mang chàng về với em.
- Hoa hồng xanh! Ta tưởng làm gì có hoa hồng xanh trên thế gian này!
- Có chứ. Đó là một huyền thoại. Em sẽ dẫn chàng đến vườn hoa. Stupid sẽ kể cho cho chàng nghe huyền thoại về hoa hồng xanh.
Vậy là hoàng tử và công chúa cùng đến vườn hoa của thằng ngốc.
- Stupid! Ngươi đâu rồi. Ra đây đi nào, hoàng tử muốn nghe câu chuyện về hoa hồng xanh của ngươi…
Nhưng Stupid đã biến đi đâu mất. Công chúa gọi mãi, gọi mãi mà không thấy thằng ngốc đâu cả. Bên gốc hoa mà công chúa trồng chiếc bình tưới hoa được dựng ngay ngắn. Chẳng hiểu thằng ngốc đã biến đi đâu mất.
Chỉ còn cơn gió thổi những bông hoa hồng đung đưa như đang hát một bài hát từ rất xa xưa “Tình yêu chân thành bắt đầu từ trái tim, chỉ có máu từ con tim của một kẻ đang yêu mới tạo ra bông hồng xanh bất diệt. Và bông hồng xanh sẽ tạo nên điều kỳ diệu…”
Giống như mọi loài hoa khác, hoa hồng xanh cũng mang nhiều ý nghĩa: Một điều kỳ diệu, một tình yêu bất tử… Nhưng hơn hết thảy, nó tượng trưng cho một tình yêu bị chối bỏ; nó đã bị tình yêu khước từ vì nó được tạo nên… bởi chính máu của trái tim yêu thuần khiết…

MÁU

[Truyện ngắn] . . MÀU MÁU CỦA ANH . .


_________

- Đừng hỏi nhiều. Còn tiền không? Vứt anh vay mấy "lít", nhanh.

- Em làm gì có.

Nó nhìn Hoàng sợ sệt. Gã quát lên :

- Tao vay rồi tao trả. Ai đớp không của mày mà sợ.

- Nhưng em...

- Có hay không? Nói!

***

Ba ngày nay, như một thói quen, nó tìm đến "thiên đường".

"Thiên đường" của nó, nơi không ai biết nó, không ai thấy nó, nơi chỉ có mình nó, tuyệt nhiên yên tĩnh.

Đó là cái hồ đằng sau một khu vui chơi đang thi công dang dở thì chủ đầu tư vỡ nợ và bị bỏ hoang. Hồ không rộng lắm, thậm chí chẳng có tên. Nhưng sạch sẽ và nước trong veo, thậm chí có thể nhìn thấy cả đáy. Mặt hồ phẳng lặng, xanh ngăn ngắt như miếng thạch khổng lồ. Mấy hòn núi nhân tạo đứng lố nhố quanh đó, âm thầm quan sát bàn tay con bé nhỏ nhắn, nắm chặt những viên sỏi trắng muốt như muốn nghiền nát, rồi mím môi, ném mạnh xuống lòng hồ, tạo thành những vòng tròn đồng tâm lan dần đều về bốn phía.

Màu máu của anh

Nó vừa trượt đại học. Ờ, dễ hiểu, coi như là một vấp ngã đi, học hành là chuyện cả đời... Dù sao nó cũng đã rất cố gắng, có điều đó là số phận.

Người yêu nó đùng đùng bỏ vào Nam học, không cả nói lời chia tay. Nó tự biết phải cư xử sao cho đúng, không níu kéo, không khóc lóc. Chỉ gửi cho bạn ấy một tin nhắn trước lúc ra sân bay :"Lên đường may mắn, em sẽ nhớ anh lắm". Ờ, dễ hiểu, nó giờ là kẻ sa cơ lỡ bước, hẳn bạn ấy đã rất thất vọng, rồi thì bạn ấy còn cả tương lai trước mắt, tình cảm thì cũng cứ nhàn nhạt như nước lọc không đường không đá... Thanh niên mà, kệ. Rồi thời gian sẽ khiến nó quên mau thôi...

Bố mẹ nó vừa cãi nhau một trận, hục hặc mấy ngày nay. Người này đổ cho người kia rằng "nuông chiều, không biết dạy nó" và "con người ta thì đỗ đạt nở mày nở mặt, con mình thì cứ như cục nợ nuôi cho tròn trách nhiệm"... Ờ, dễ hiểu, bố mẹ nào chẳng muốn con cái thành người, ai muốn ra "ngợm" thế này đâu. Nó không trách bố mẹ. Rồi những lo toan bộn bề cuộc sống sẽ tự hâm nóng tình cảm và làm họ xích lại gần nhau.

Bằng ấy "nỗi đau", là bằng ấy cách nó tự an ủi, tránh trường hợp xấu nhất như những kẻ bần cùng quá thường hóa làm liều... Nó chỉ buồn thôi, và nó thấy nơi này quá tuyệt vời để phục vụ cho việc gặm nhấm nỗi buồn của nó...

***

Bỗng, tiếng bước chân huỳnh huỵch và tiếng người nhốn nháo phá tan dòng suy nghĩ lửng lơ... Con bé sợ hãi, vội vã tìm chỗ nấp. Nó lẩn nhanh và nhẹ như thằn lằn, cố hết sức không gây tiếng động, căng mắt, nín thở theo dõi cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra.

Một nhóm thanh niên, bốn thằng đầu trọc, "tranh ảnh" đầy người đang dồn một gã trai cao lêu ngêu, gầy xơ xác đến sát mép hồ. Gã nhận ra mình không thể thoát, chẳng suy nghĩ lâu, cúi xuống nhặt ngay nửa viên gạch nằm lăn lóc dưới chân, dùng hết sức đập vào mặt thằng to con nhất. Máu! Nó kinh hãi, đưa tay lên bịt miệng, suýt thì nó đã kêu lên. Thằng to xác lảo đảo, thét lớn :

- Đập nó!

Ba thằng còn lại như chỉ đợi có thế, lao vào gã trai kia hệt những con linh cẩu trước cái xác tươi. Ba thanh loại trên tay chúng quật xuống tới tấp. Nó thấy gã oằn mình trong trận đòn roi. Gã vòng hai cánh tay gầy guộc ôm chặt đầu, máu từ miệng hộc ra như người say nôn mửa. Nó thấy mình run lên từng đợt, toàn thân mềm nhũn ra. Khi nó không thể đứng vững, cũng là lúc gã gục xuống, nằm bất động. Mồ hôi túa ra ướt nhẹp lưng áo.

Màu máu của anh

Bỗng nó thấy sợ, chẳng may chúng phát hiện nó đang nấp ở đây thì sao? Số phận nó liệu có giống gã kia? Nó bấu chặt lấy cái cột, muốn gãy móng tay. Gã quằn quại dưới đất, nấc nấc như thể người đang hấp hối.

Thằng to con lên tiếng :

- Thôi đủ rồi, vứt mẹ nó ở đây. Tao mất nhiều máu, chóng mặt quá!

Ba thằng kia ngừng đánh, trước khi bỏ đi, một thằng quay lại nhổ toẹt bãi nước bọt trước mặt gã, gằn giọng :

- Lần sau chừa mặt bọn bố mày ra! Còn ý định bùng nợ một lần nữa thì không yên đâu con ạ!

Nó vẫn chôn chân ở đó, chưa hoàn hồn. Cho đến khi bốn thằng thanh niên nọ khuất bóng, nó mới thận trọng rời chỗ nấp, mon men lại gần gã. Gã khó khăn chống tay xuống đất làm điểm tựa nâng tấm thân bê bết máu mấy lần mới dậy được. Nó rụt rè rút từ trong túi xách một tờ khăn giấy, tiến đến bên gã :

- Anh ơi...

Gã nhìn nó bằng ánh mắt kinh ngạc. Bỗng, gã quát :

- Tránh ra!

Nó giật mình, co rúm người lại. Vẫn nhìn gã không chớp mắt. Gã hạ giọng :

- Còn giấy không? Ném hết đây.

Nó lật đật ném cho gã cả bịch giấy được chuẩn bị đúng ra là cho việc khóc lóc của mình. Gã hậm hực lau sạch máu quanh miệng, những vết thương trên mặt gã bắt đầu sưng lên, tím bầm lại. Nó vẫn tròn mắt nhìn gã, không dám nói câu gì. Chưa bao giờ nó thấy mình liều lĩnh như lúc này.

Chợt, gã đứng bật dậy, bỏ đi. Nó còn bàng hoàng lắm, cứ đứng đó cho đến khi bóng gã đã khuất sau con đường nhỏ, và màu tím hoàng hôn bắt đầu bao trùm khắp không gian mới lững thững quay gót ra về...

***

Hai ngày sau cơn chấn động tinh thần, nó lại tìm đến "Thiên đường".

Nơi ấy vẫn bình yên, vẫn tinh khôi như những gì vốn dĩ.

Nó ngồi bệt xuống thảm cỏ khô xác xơ vì nắng cháy, gục mặt lên đầu gối. Có được phép khóc không khi chính nó luôn dặn lòng phải mạnh mẽ, phải biết chấp nhận những cơn mưa nếu muốn gặp cầu vồng? Tự nhiên nó thấy lòng mình trống trải... Lúc này phải chi có một ai đó ở bên cạnh, dù là nói những câu an ủi vô thưởng vô phạt, dù là chẳng làm nó vui lên, dù là chỉ im lặng ngồi nghe nó kể lể, hay cho nó mượn tạm bờ vai để dựa vào mà khóc một trận bét nhè đi, rồi ngày hôm sau sẽ sống khác... Nhưng không, tìm đâu ra người đó?! Người nó cần nhất lúc này đã xách vali ra đi với những hoài bão sục sôi ở nơi xa lắm rồi...

Màu máu của anh

Nó bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm của hai đứa, những lời bạn ấy đã nói, đã hứa. Những dự định về một tương lai tươi đẹp mà bạn ấy vẽ ra trước mắt nó như một bức tranh màu mè sinh động toàn một màu hồng... Giờ đây nó phải tự mình đào mồ chôn chặt kí ức, quả thật rất khó khăn. Ngón tay nó vô thức, nguệc ngoạc trên nền đất nét vẽ ngẩn ngơ : một cái mặt.

Đột nhiên, gã xuất hiện, lừ lừ đi về phía nó. Nó giật mình, ngước nhìn gã đầy sợ sệt. Gã chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống cạnh bên nó, đưa chân di di hình nó vừa vẽ, sau đó sửa lại thành một cái mặt

Rồi quay sang nó, châm chọc :

- Trẻ con dạo này đứa nào cũng đam mê bộ môn tự kỷ à?

- Dạ... - Nó bối rối.

Gã lại hất hàm, hỏi cộc lốc :

- Ra đây làm gì?

- Ngồi chơi thôi ạ... - Nó ngập ngừng.

- Trốn học à? Lớp mấy rồi?

- Lớp 13.

Gã nhìn nó, thoáng chút ngạc nhiên, rồi "à" lên một tiếng :

- Mặt non choẹt thế này mà đã đại học rồi cơ à? Trường nào đấy?

- Đại học Bôn Ba - nó thở dài.

Gã phá lên sằng sặc :

- Toạch thì bảo em toạch. Lại còn chơi chữ.

Nó không nói gì, tiếp tục trò chơi ném sỏi xuống mặt hồ. Gã bắt chuyện với nó, tự nhiên như đã quen từ lâu :

- Tên?

- Vy ạ.

- Ừ. Anh tên Hoàng. Gọi là Hoàng "sa". Tính đến nay là được 23 mùa lúa trổ bông...

- Vâng. Ơ nhưng mà - Nó tròn mắt - Anh ở Hoàng Sa á?

Gã ôm bụng cười ngặt nghẽo :

- Con này máu lên não chậm thế, gọi Hoàng "sa" vì anh đã từng...bán cần sa...

Nó hoảng hốt, nhìn gã như gà nhìn thấy cáo. Lắp bắp hỏi lại :

- Cần...cần sa ý ạ?

Gã ngửa cổ lên trời, giọng nhẹ bẫng :

- Ừ. Nghề tay trái ấy mà...

- Anh đi làm rồi hả? - Nó ngây ngô.

- Anh làm từ năm 19 tuổi, bố anh bảo học ít thôi, thông minh quá người ta ganh ghét. - Gã nhăn nhở.

Nó bật cười. Nhíu mày :

- Mà anh làm gì thế?

- Chỗ nào có bát có đĩa là có anh.

- Đầu bếp? - Nó chớp mắt.

- Được thế thì còn gì bằng - Gã nhếch mép - Mày dốt thế thảo nào toạch đại học...

- Thì anh bảo bát đĩa mà... - Nó xị mặt.

- Ý anh là...cờ bạc ấy...

- Ah...ừm...!

Nó đưa tay vẽ thêm một cái mặt bên cạnh cái mặt hắn vừa sửa lại. Nó mở lòng hơn...

- Sao những người hôm qua lại đuổi đánh anh thế?

Gã nắm chặt tay, những đường gân guốc thi nhau chạy dọc cánh tay, giọng trầm đều :

- Dân cờ bạc ấy mà. Anh thua, vay tiền chúng nó gỡ lại. Nhưng chưa trả được...

Gã đánh trống lảng :

- Còn mày nữa. Sao ngày nào cũng ra đây ngồi? Làm thơ à?

Nó chép miệng :

- Ờ thì...buồn...

- Ai cù mà buồn?

Nó im lặng. Có cái gì đó xộc lên mũi, cay xè. Vài giây sau, nó cười nhạt :

- Cả thế giới...!

Gã nhìn nó, cái nhìn khó hiểu. Nó tiếp tục :

- Anh biết đấy, em trượt đại học. Người yêu bỏ. Bố mẹ vì em mà cãi cọ. Bạn bè lên trường nhập học, mình cũng đi học, nhưng là học ôn để thi lại. Em thấy em...vô dụng quá. Em thấy em như thứ bỏ đi, như gánh nặng của gia đình xã hội ấy...Em...

Gã ngắt lời nó :

- Nói như mày, thì anh phải thuộc dạng cặn bã xã hội mất.

- Em không có ý đó... - Nó cúi mặt, cắn chặt môi.

Gã móc trong túi quần ra bao thuốc lá, đưa cho nó một điếu, cười cợt :

- Thử không?

- Không! - Nó nhăn mặt, đẩy điếu thuốc về phía gã.

- Anh lại tưởng mày quẫn quá sẽ có tư tưởng sa đọa - Gã cười.

Châm điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi dài, rồi nhả lên trời làn khói xanh mơ màng. Gã hỏi nó :

- Biết cái gì đây không?

- Thuốc lá ạ.

- Sai bét! "Cỏ" đấy...

Màu máu của anh

Nó giật mình, ngồi cách xa gã ra đến mấy mét. Gã ngắm nhìn làn khói, nói bâng quơ :

- Có giấy OCB cuốn thì hút sẽ ngon hơn...

Nó tái mét mặt nhìn hắn thận trọng, chẳng hiểu vì sao. Gã quay sang nó :

- "Thú vui tao nhã" của anh, có gì mà mày phải phản ứng dữ dội thế? Cái này có chục điếu với anh cũng chả nhằm nhò gì. Muỗi đốt inox...!

Gã ném điếu cỏ đang hút dở xuống hồ, chua chát :

- Năm anh 16 tuổi, bố mẹ li hôn. Mẹ anh lấy chồng khác, bỏ anh ở lại với ông bố rượu chè thất nghiệp. Chị gái anh đang học đại học, đòi bỏ học đi làm nuôi anh...

- Rồi sao ạ? - Nó vồn vã.

- Anh không đồng ý... Rồi.. Anh nhận lời chuyển "hàng" cho một ông ở xóm... Đó là lần đầu tiên anh được cầm trong tay những đồng tiền do chính mình làm ra. Dù bất chính... Nhưng anh vẫn rất vui. Anh làm cho ông ta vài tuần là quen việc, quen mặt khách. Còn có tiền gửi cho chị gái đi học tiếp. Cái sự nghiệp hút hít của anh bắt đầu từ đó... Được một thời gian, thì ông ấy bị bắt... - Giọng gã bùi ngùi - Nhưng không hé môi nửa lời khai những đứa có liên quan trong đường dây buôn bán. Ông ấy chịu hết. Án tử hình...

Gã ngưng lại một lát, bỗng nhìn thẳng mắt nó, hỏi rành rọt :

- Nếu anh bị nghiện, anh là một thằng nghiện... Mày có sợ anh không?

Nó cứng họng. Bảo sao... Hôm trước lúc nó định đưa cho gã tờ khăn giấy thấm máu, gã lại đuổi nó ra như vậy... Ánh mắt gã nhìn nó chờ đợi, ánh mắt của một kẻ cô đơn, lạc lõng. Nó thấy gã lúc này giống như Chí Phèo đang đứng trước ngưỡng cửa hoàn lương. Mặc dù, có lẽ gã chưa đến nỗi bị cự tuyệt quyền làm người, và xem ra vẫn còn niềm tin vào cuộc sống lắm. Nó ngập ngừng :

- Em...sợ. Nhưng em nghĩ, khi anh đã nói thẳng với em điều này, hẳn là anh sẽ không làm gì tổn hại đến em, phải không?

Gã nhoẻn miệng cười hiền lành, để lộ chiếc răng khểnh duyên chết người. Vỗ vai nó đầy thương mến như thể "cuộc trò chuyện giữa hai người....đàn ông" :

- Tốt! Anh quý mày rồi đấy! Mày... Không giống phần đông lũ con gái anh từng biết.

Nó lè lưỡi tinh nghịch.

- Em á? Tầm thường nhưng không bình thường.

Gã gật đầu, đứng dậy, phủi quần, nói như ra lệnh :

- Thôi muộn rồi. Về! Con gái con đứa suốt ngày lang thang, mất chất!

- Hay anh đưa em về đi - Nó đề nghị.

- Gì chứ? - Gã quay lại nhìn nó khó hiểu - Mày không sợ anh thật hả?

- Không! - Nó quả quyết.

- Vậy thì anh...sợ mày dần đều rồi...

Nó khúc khích vẻ khoái chí. Gã bảo :

- Rồi. Đứng yên đấy đợi. Anh về lấy xe.

Màu máu của anh

***

Nhiều ngày nay, hôm nào cũng vậy. Cứ hết giờ ở lớp học ôn, nó lại mò ra "Thiên đường".

Nơi này được cả nó và Hoàng thống nhất gọi như vậy. Nó thấy vui vui vì có người hiểu được mình. Thường thì hai anh em sẽ ngồi ăn Donut nó mua và uống V-Fresh Hoàng mua, nó thích sẻ chia như vậy. Chém đủ chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện "con chó nhà em bị ốm" đến "tình hình Việt Nam - Trung Quốc". Hoàng thường mắng đùa nó :

- Mày cứ nghiên cứu mấy vấn đề chính trị nhiều rồi vớ vẩn phản động đấy em ạ.

- Ai cũng như anh chắc! - Nó vênh mặt tu lon nước ừng ực.

- Ờ - Hoàng nằm lăn ra thảm cỏ, đưa tay lên gối đầu - Cứ ngồi ấy mà nổ, lúc nó đánh thật thì lại chả chạy đầu tiên.

Nó chẳng buồn phản kháng, ngước nhìn mấy đám mây lập lờ trên bầu trời, trắng xốp, như những cây kem bông hồi nhỏ bố hay mua cho nó mỗi lúc tan học về. Rồi nó sẽ nhảy cẫng lên sung sướng và hét :

- Con yêu bố nhất!

Tự nhiên cổ họng lại nghèn nghẹn. Nó nhớ ngày xưa quá. Đúng thật, trong hầu hết mỗi cuộc đời, thời ấu thơ là đẹp nhất. Vô lo vô nghĩ, được yêu thương che chở, và chẳng biết đến những nỗi đau... Ngày ấy nó ngoan lắm, luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Rồi lại chạnh lòng nghĩ về mình hiện tại...

Bỗng nó quay lại Hoàng :

- Anh! Anh!

- Sao? - Hoàng nghển cổ nhìn nó.

- Em thèm kẹo bông lắm...

Mặt nó mếu máo đến tội. Hoàng ngạc nhiên :

- Ơ con điên. Ở đây đào đâu ra kẹo bông cho mày?

- Em không biết! Đi tìm đi, ở mấy cổng trường tiểu học ý. Đi đi đi...

- Mày phiền thật ấy!

Nó hậm hực, dằn dỗi :

- Thế để em tự đi một mình.

Nói rồi đứng dậy định đi thật. Hoàng vội vã :

- Ơ...này! Thôi được rồi, đợi anh...

Nó cười đắc thắng. Chà...Ngày xưa chẳng phải nó cũng đã dùng chiêu này với bố hay sao...?

Màu máu của anh

Hai anh em rong ruổi qua bốn cái cổng trưởng tiểu học mới tìm được môt xe bán kẹo rong. Ông già bán kẹo hồ hởi :

- Mấy cây hả cháu?

Nó nheo mắt, suy nghĩ :

- Năm ạ!

Hoàng giật nảy mình :

- Mày là trâu à?

Nó xòe bàn tay, lẩm bẩm đếm như trẻ con :

- Thì em này, em gái em này, bố này, mẹ này... Anh Hoàng nữa!

Gã nhăn mặt :

- Dở hơi! Không ăn! Mày cứ như trẻ con ấy.

Nó nhõng nhẽo :

- Thử đi. Ngon cực.

Hoàng đành miễn cưỡng gật đầu. Vị ngọt của đường tan từ từ trên đầu lưỡi. Một thằng thanh niên 23 và một đứa con gái 18, hồn nhiên đùa với những cây kẹo bông trên vỉa hè. Hoàng bỗng thấy dâng lên trong lòng một thứ cảm xúc lạ lẫm, giống như gã vừa kiếm được một tấm vé trở về tuổi thơ... Ông già với chiếc xe đạp cũ kĩ có thùng gỗ đựng chiếc máy làm kẹo cười rạng rỡ, chút nắng chiều buông...

Bỗng Hoàng lên tiếng :

- Bác bán cho cháu một cây nữa đi.

Vy tủm tỉm :

- Thích rồi đúng không?

Hoàng đáp nhỏ :

- Không. Mua cho con anh...

Vy há hốc mồm, mắt tròn xoe, khuôn mặt biểu lộ đủ các kiểu trạng thái. Nó lắp bắp :

- C...co..con á?

- Ừ - Hoàng giả nai - Anh chưa kể cho mày sao?

- Chưa kể - Nó vẫn ngơ ngác.

Đoạn đường về nhà như ngắn lại. Hoàng kể cho nó bằng một giọng chậm rãi, như thể đang viết lại một cuốn hồi kí cuộc đời.

- Anh đã từng yêu vợ anh, nhiều lắm. Năm ấy anh bằng mày bây giờ, còn cô ấy kém anh 1 tuổi. Chẳng biết cái gì đã khiến anh lao vào cô ấy mù quáng, như con thiêu thân. Cô ấy khá xinh, tuy chẳng phải dạng ngoan ngoãn hiền lành, nhưng ẩn sâu trong tâm hồn bụi bặm ấy, vẫn còn chút gì đó rất tinh khôi... Anh cảm thấy thế. Tình cảm cũng lúc lên lúc xuống thất thường. Cô ấy hay ghen bóng ghen gió, trong khi anh luôn toàn tâm toàn ý, rồi nghi ngờ lẫn nhau, các kiểu, thì tuổi trẻ mà, nghĩ suy bồng bột, thiếu chín chắn nữa... Cho đến một ngày, cô ấy vui mừng thông báo anh sắp được làm bố... Và háo hức chuẩn bị cho một đám cưới trong mơ...

Giọng gã chợt nghèn nghẹn.

Màu máu của anh

- Số tiền anh bán "cần" và tất cả những gì ông già có không đủ để thực hiện ước mơ của cô ấy, anh nói để một hai năm nữa anh sẽ cố kiếm công việc gì đó hái ra tiền, rồi sẽ chu cấp đầy đủ cho cả hai mẹ con. Thực sự lúc đó anh không hề muốn thoái thác trách nhiệm, chỉ là anh thấy mình...chưa thể. Cô ấy gào lên rằng :" Anh là thằng đểu, thằng khốn nạn", rằng anh lừa dối cô ấy...

Lời kể của Hoàng đứt quãng, rời rạc. Nó cảm tưởng như gã sắp khóc...

- Rồi thì anh đã làm một việc ngu xuẩn nhất : cướp xe máy! Lúc ấy trong đầu anh chỉ có ý nghĩ, làm sao để có tiền mua nhẫn cưới, một bữa tiệc nho nhỏ, và sau đó là một mái ấm thật sự. Một tuần sau, anh bị bắt - Gã thở hắt ra, cười chua chát - Tòa xử 3 năm tù cho hành vi cướp tài sản. Mọi thứ quanh anh coi như sụp đổ. Lúc đi lĩnh án, anh nói cô ấy chờ anh có được không, cô ấy chỉ khóc. Anh đã nhận thấy có điều bất thường sau những giọt nước mắt đó...

Gã lại thở dài, đôi mắt xa xăm...

- Gần một năm trong trại, "đại bàng" nó cải tạo, anh sống nhục nhã như một con chó. Ngày ba trận, lê lết khổ sở mà vẫn phải cắn răng chịu đựng. Ông bố anh từ ngày vắng anh, không ai kiếm tiền cho ông ấy say sưa nữa, đâm ra "nhớ" con trai. Ông ấy nhờ một người bạn từ thủa còn trong quân ngũ, giờ là phó giám đốc công an thành phố, chạy chọt cho anh mãn hạn sớm.

Vừa ra tù thì được tin cô ấy... lấy chồng...! Đứa con để lại, chị gái anh nuôi. Cô ấy theo chân một thằng già đại gia Vũng Tàu, Cần Thơ gì đó...

Hai hàm răng nghiến chặt, những lời lẽ rin rít qua kẽ răng :

- Mày biết anh đã đau đớn thế nào không? Lúc đó anh đã nghĩ anh mất tất cả rồi, và cuộc sống chẳng còn ý nghĩa chó gì nữa! Trong tù bị hành hạ thể xác, ra ngoài lại phải chịu nỗi đau tinh thần, nhiều khi anh đã nghĩ đến cách giải thoát hèn hạ là cái chết! Nhưng anh không đủ can đảm. Anh còn bố, còn chị gái, và đứa con mới chào đời mà không có mẹ! Anh hận cô ấy, căm thù luôn! Bao nhiêu yêu thương, anh dồn hết cho thằng Bin, thay cả phần mẹ nó. Anh chỉ mong sau này nó lớn lên đừng như anh, dù anh là một thằng bố tồi, nhưng con anh vẫn phải là đứa con ngoan...

Mắt Vy đỏ xọng. Nước mặt chợt trào ra. Nó thút thít :

- Sao...Sao anh không tìm cho Bin một người mẹ khác? Anh còn yêu chị ấy à?

Gã ngậm ngùi, cay đắng :

- Anh là một thằng nghiện, mày hiểu không?

- Em... - Nó bật khóc nức nở, không nói nên lời.

Gã vô thức đưa tay lau những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt con bé, dịu dàng :

- Mày thấy không? So với anh, mày mới chỉ là vấp ngã đầu đời. Anh đã vượt qua được sóng gió, anh tin mày cũng đủ vững vàng... Ít ra là sẽ không thê thảm như lúc này...

Vy lặng người, gã quả thật rất phi phàm. Có thể kiên cường chà đạp lên nỗi đau mà tiếp tục sống, chẳng kêu than. Nó gật đầu, tự nhủ ngày mai, rồi sẽ khác...

Màu máu của anh

Nắng nhàn nhạt. Cũng tại sáng nay cơn mưa cuối mùa ẩm ương đổ ập xuống, nó khiến mọi thứ trở lên sạch sẽ và trong lành đến lạ. Đã có chút gió chớm thu. Vy đến gặp Hoàng như một thói quen. Nó bỗng chạnh lòng nhận ra: Hoàng gầy đi nhiều hơn trước. Có lẽ tại mùa thu, cái gì gắn với mùa thu cũng mỏng manh và leo lét như vậy. Vy rón rén bước lại gần Hoàng, hù một cái khiến gã giật bắn mình. Quay lại lườm, dứ dứ nắm đấm về phía con bé, Hoàng nạt nộ :

- Con ranh! Chán sống hả?

Vy ríu rít khoe :

- Xem này!

Nó xòe hai bàn tay trắng nõn, cười tít mắt :

- Móng màu cà phê, tóc màu cà phê, mắt màu cà phê, à đây, mũ màu cà phê nữa. Chất chưa?

Hoàng phì cười trước sự ngộ nhĩnh của nó, châm chọc :

- Chất rồi. Chất như cục đất. Mày cuồng cái màu này à?

- Đẹp mà.

Vy vẫn không rời mắt khỏi bộ móng mới, ngắm một cách trìu mến như thể bà mẹ trẻ với đứa con nhỏ. Nó lẩm bẩm :

- Ít nữa em sẽ mua xe màu cà phê, laptop màu cà phê, xây một cái nhà sơn màu cà phê và nếu thất nghiệp thì sẽ mở một tiệm cà phê... Nghe được đấy nhỉ?

Hoàng bỗng nhìn thẳng vào mắt con bé. Quả thật, mắt nó nâu, lạ thường. Cái màu nâu yếu ớt, vàng vọt, lúc nào cũng ánh lên cái vẻ tinh ranh lém lỉnh, nhưng khó mà biết được, nó đang che giấu những gì, sau đôi mắt ấy... Hoàng buột miệng :

- Màu cà phê... Có chút ngọt của sữa, nhưng chẳng ai phủ nhận được vị đắng vốn dĩ của nó...

Vy ngây ngô hỏi lại :

- Thế thì cuộc đời em cũng sẽ đắng ngắt như cà phê, hả anh?

- À...- Hoàng như sực tỉnh. Gã không muốn gieo rắc vào đầu con bé thêm một chút nào nữa những nỗi buồn xa xăm. - Màu mắt rất đẹp, hiếm nữa. Mày đúng là thuộc loại thú quý rồi.

- Trêu em! - Vy nhăn mặt.

Con bé cúi mặt, thì thầm :

- Ai cũng nói mắt em nhìn buồn lắm, anh ạ.

Hoàng im lặng, điều đó không sai, nhưng gã chẳng thể đồng tình với con bé. Đôi mắt ươn ướt, mênh mang như quả cầu pha lê tiên đoán trước tương lai của nó, có gì đó u sầu và ảm đạm. Gã bỗng phá tan sự im lặng ngột ngạt đáng sợ, giật chiếc mũ lưỡi trai trên đầu nó, mắng :

- Con gái mà đội mũ này à? Chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Tịch thu!

Vy gào lên thống thiết :

- Không! Mũ màu cà phê của em! Trả lại đây..!

Nó đuổi Hoàng chạy vòng quanh cái hồ nhỏ xíu, bao nhiêu muộn phiền, bao nhiêu nỗi lo đè nén như bay biến hết. Đến khi đã mệt nhoài, nó chẳng ngại "vết bẩn", ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Sau lưng là thảm cỏ úa khô khốc trải dài, và nắng muộn làm hồng hai gò má, mồ hôi lấm tấm trên trán. Gió từ đâu ùa tới, hất tung mái tóc màu cà phê như đùa nghịch. Hoàng rút điện thoại, chộp ngay khoảnh khắc môi nó hé nụ cười xinh : hai mắt híp tịt lại, cười bay tổ quốc...

Hoàng để ảnh đó làm hình nền điện thoại, có lẽ chẳng cần thêm chút công nghệ số nào, vẫn đủ rạng rỡ cả màn hình...

Màu máu của anh

Thu về ngày một rõ, cái chớm lạnh khiến người ta đôi lúc bất giác rùng mình. Dạo gần đây Hoàng yếu hơn nhiều lắm. Gầy rộc, hai hốc mắt thâm quầng sâu hoắm vì thâu đêm suốt sáng thức bên những canh bạc sát phạt lẫn nhau. Không đếm được bao nhiêu lần gã đã phải cắm xe, cắm máy, thậm chí cắm cả chứng minh thư, sổ đỏ để "mưu sinh". Gã muốn bỏ "nghề", muốn lắm. Gã khao khát một công việc ổn định và hợp pháp, không cần dư giả, chỉ cần đủ nuôi con.

Nhưng không thể... Chẳng làm gì ngoài đánh bạc mới kiếm đủ tiền cho cả những cuộc hút chích đã ăn sâu vào máu. Phải! Gã là một thằng nghiện cơ mà. Gã sợ soi gương, sợ nhìn thấy thân xác hoang tàn của mình, gã vẫn có cảm xúc, và một trái tim đập chậm...

Đã hơn 4h chiều, vẫn chưa thấy bóng dáng Vy đâu. Con bé mệt, hay kẹt xe, hay có chuyện gì xảy ra nhỉ? Chẳng phải hôm nay nó hẹn đi mua bánh Trung thu cùng nó sao? Hàng loạt những câu hỏi hoang mang hiện lên trong óc Hoàng. Gã sốt ruột bấm máy gọi Vy. Gần hết bài nhạc chờ thì Vy bắt máy.

- Anh ạ...

- Mày đang làm cái trò ma trò quỷ gì thế? Hẹn hò kiểu đấy à? Biết mấy giờ rồi không? - Gã gắt lên bực bội.

- Em... Em bị đánh...

Hoàng hoảng hốt, hỏi dồn dập :

- Cái gì? Đứa nào đánh? Đang ở đâu? Làm sao nó đánh?

- Thằng ở lớp học ôn, kém em 1 tuổi. Em không yêu nó, nó cứ lằng nhằng nên em chửi vào mặt nó. Giờ nó gọi mấy con bé ở đâu đến ấy. Chúng nó săn em...

- Mày đang ở đâu?

- Cổng trường Bình Minh...

Hoàng chẳng nói chẳng rằng, phi thẳng xe đến trường Bình Minh. Bụng gã sôi lên như nham thạch trực phun trào. Gã lo cho con bé...

Bốn năm đứa con gái cùng một thằng con trai cưỡi SH lảng vảng trước cổng trường. Thằng nhõi tóc màu rêu có cái khuyên mũi nhỏ tý hin lấp lánh và miệng ngậm điếu Esse đen nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Hoàng nhắn tin vào máy Vy :

- Anh đến rồi, mày ra đây.

Vy ngập ngừng bước ra khỏi cổng, thằng nhõi con đứng bật dậy, mắt sáng rực như định lao vào cho con bé ăn ngay mấy cái tát. Hoàng vòng xe ra trước mặt nó, gằn giọng :

- Định làm gì đấy?

Thằng nhõi khựng lại. Như không tin vào mắt mình, thốt lên :

- Ơ...Anh Hoàng...?

Gã quắc mắt :

- Mày định đánh con gái à?

Thằng nhõi hậm hực :

- Con ranh này láo toét trước.

Hoàng nhìn Vy, rồi quay lại nó :

- Cái Vy là em gái tao, mà mày biết đấy, tao đã vào tù một lần rồi, thì cũng có thể vào tù lần nữa, vì nó!

Hai chữ "vào tù" như con dao nhọn găm thẳng lên trái tim Vy, nó thấy đau nhói. Anh nó chẳng ngại phơi bày quá khứ nhơ nhớp để bảo vệ nó...

Thằng nhõi không nói được câu nào, liếc trộm Vy cay cú... Rồi nó vẫy mấy con bé bạn đi về.

Mắt Vy đỏ hoe.

- Cảm ơn anh...

Ôi! Hoàng sợ thấy con gái khóc, nhất là đôi mắt buồn kia. Gã pha trò :

- Con khỉ gió! Mày không biết đường gọi cho anh à? Mà anh thấy thằng cu đấy cũng được. Đẹp trai, sáng sủa, "tối sủa" còn gì... Yêu quách đi có phải đỡ phiền không?

Vy gạt nước mắt, nói rành rọt :

- Em không thể yêu một thằng coi con gái là những món đồ sưu tập, có được thì hả hê, không có thì ***g lộn lên. Lại càng không bao giờ chấp nhận một thằng đàn ông mồm nói yêu em mà trước mặt em ve vãn những đứa con gái khác.

- Ờ hờ... - Hoàng chưng hửng - Rồi thì bây giờ có đi mua bánh Trung thu nữa không?

- Dạ có!

Ngồi sau xe Hoàng, Vy lảm nhảm hát vu vơ.

Màu máu của anh

Bỗng nó vỗ vai Hoàng, thỏ thẻ :

- Anh ơi...

- Nói!?

- Hôm qua "bạn ấy" nhắn tin cho em.

- Bạn nào?

- Người yêu cũ ý.

- Bảo sao?

- Kêu nhớ với không quen cuộc sống trong ấy...

- Thế thôi à?

- Khoe quen được bạn cùng lớp dễ thương lắm...

- Rồi mày có chúc nó hạnh phúc không?

Vy bật cười ha hả :

- Điên! Em chưa trù ẻo cho cuộc đời nó tăm tối đến âm vô cực thì thôi ấy.

- Khiếp. Xin cô. Nhỏ mọn vừa.

- Nếu là anh thì có thế không? - Vy nhấm nhẳng.

Hoàng nghe lòng mình buốt giá... Ừ...nếu là gã thì sao? Gã sẽ chẳng như Vy, vì gã yêu cô ấy, yêu bằng cả trái tim, là phải biết chấp nhận, là thấy vui khi người mình yêu hạnh phúc. Vy và cái tình yêu bọ xít của nó còn non và xanh lắm, nó đâu hiểu được...

- Anh vẫn luôn mong cô ấy sống tốt...

Vy im bặt. Nó nể Hoàng quá. Một thằng nghiện có lòng vị tha vĩ đại và cao thượng đến không ngờ...

Tối, Vy đang nằm ườn xem phim thì điện thoại rung ầm ầm. "Đại ca is calling"...

- Em đây. Hót đi chim.

Đầu bên kia, giọng Hoàng gấp gáp :

- Mày xuống nhà ngay anh bảo cái này.

Vy lật đật chạy ra mở cổng. Nó hoảng hồn khi nhìn thấy Hoàng : hai mắt đục ngầu, đầu tóc rối bời, chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ mở toang cả hai cúc ngực. Nó luống cuống :

- Anh sao thế này?

- Đừng hỏi nhiều. Còn tiền không? Vứt anh vay mấy "lít", nhanh.

- Em làm gì có.

Nó nhìn Hoàng sợ sệt. Gã quát lên :

- Tao vay rồi tao trả. Ai đớp không của mày mà sợ.

- Nhưng em...

- Có hay không? Nói!

Vy suýt bật khóc, nó lắp bắp :

- Được rồi... Đợi em chút...

Nó chạy biến lên nhà, lát sau trở ra, dúi vào tay Hoàng mấy tờ polime mới cứng, nước mắt lã chã, lạc cả giọng :

- Tiền học thêm của em đấy. Anh cầm đi. Sao anh lại thế này hả anh?

Hoàng nuốt nước bọt, gã cầm chặt tay Vy :

- Anh xin lỗi. Khi nào có anh sẽ trả mày sau. Bây giờ anh phải đi đã.

Nói rồi quay xe phóng thẳng, bỏ lại Vy vẫn chưa hết bàng hoàng ngỡ ngàng. Nó thương Hoàng lắm. Nó biết gã dùng chỗ tiền đó làm gì, nó biết chứ. Nhưng nó không để gã phải chịu đớn đau quằn quại được... Không thể...

Màu máu của anh

Trăng tròn và sáng vằng vặc lơ lửng trên bầu trời đêm đen đặc, chẳng một gợn mây. Sân chung cư tràn ngập ánh đèn, nhạc, và lũ trẻ. Thằng Bin vừa thấy Vy bước tới đã hét toáng lên :

- Con chào cô Vy! Con chào cô Vy!

Cái giọng ngọng nghịu đáng yêu đến sợ. Vy dang tay ôm chầm thấy thằng bé, hôn tíu tít lên hai má phúng phính của nó, khen lấy khen để :

- Hotboy của cô hôm nay đẹp trai quá. Bố Hoàng mua đồ chơi gì cho con nào?

Bin phấn khích, rối rít khoe :

- Bố mua mặt nạ siêu nhân với đèn ***g máy bay cho con. Mua mặt nạ khỉ cho cô Vy.

Vy quay sang lườm Hoàng đang cười khoái trá.

- Bà cô già lề mề quá đấy.

- Vâng! Ông bố trẻ có nhất thiết phải "xúc xỉ không cần xẻng" nhau thế không?

- Thì tao thấy hợp với mày, mua cho một cái, kẻo lại tị nạnh với thằng Bin.

Vy xoắn lại :

- Ờ công nhận hợp với em thật. Chả bù cho anh, chưa cần đeo mặt nạ cũng đã giống khỉ rồi.

Ngay lập tức ăn một cái tát "cảnh cáo" của ông anh.

- Nhi đồng dạo này hơi láo đấy!

- Awww - Vy nhăn mặt.

Nó, Hoàng và bé Bin hòa trong dòng người nhộn nhịp. Bin thích thú chạy tung tăng khắp nơi. Hoàng khoanh tay đứng nhìn con trai mình, lòng gã nhen nhúm một niềm vui bé nhỏ. Gã lên tiếng :

- Cảm ơn em, hôm nay thằng Bin vui lắm.

- Vâng...

- Anh muốn làm mọi thứ để con anh không phải thiệt thòi... như anh ngày xưa...

- Anh làm sao? - Vy thắc mắc.

Gã chìm vào dòng hồi tưởng :

- Hồi xưa nhà anh nghèo, Trung thu thấy bọn trẻ con có đèn ***g, đèn ông sao, anh thèm lắm. Đòi bố mua bằng được. Lần đấy bị đánh một trận tơi tả vì cái tội đòi hỏi. Chị gái anh thương quá, mới kiếm cái lon nước ngọt cũ và cây nến, chế cho anh cái đèn ***g có quai là sợi dây dù và cán là cành cây khô. Nhận cái đèn ***g từ tay chị, anh vừa cười vừa khóc... Rồi còn bị bọn bạn trêu chọc. Anh tủi thân lắm, vật vờ một mình một góc... Chưa Trung thu năm nào anh có niềm vui trọn vẹn... Nên bây giờ, anh không muốn con anh phải thua kém chúng bạn...

Mắt Vy lại long lanh. Không ngờ gã có một tuổi thơ "dữ dội" đến thế. Hoàng móc bao thuốc ra, định đưa một điếu lên miệng thì Vy ngăn lại :

- Anh đừng hút nữa...

Hoàng bối rối, rồi gã cất đi thật. Cơn ho ập đến như xé phổi. Hoàng cúi gục cả người xuống. Lúc sau, gã nhẹ nhàng bảo Vy :

- Sắp tới anh đi xa vài tháng. Mày đừng ra "Thiên đường" ngồi một mình nữa, nhỡ có gì nguy hiểm...

- Anh đi đâu? - Vy nheo mắt.

- Làm ăn.

Hoàng trả lời cộc lốc như lảng tránh.

- Nhớ đấy. Cấm ra một mình nữa. Rồi một ngày nào đó mày sẽ biết, đừng thắc mắc gì cả.

- Vâng - Vy cúi mặt, tiu nghỉu.

Hoàng khoác vai nó, cười hiền lành :

- Đừng buồn vì bất cứ chuyện gì, mà phải biến nó thành động lực cố gắng, biết chưa?

- Dạ biết...

- Ừ... Thế anh yên tâm rồi.

Vy ngước nhìn Hoàng. Hôm nay gã thật lạ lùng...

Màu máu của anh

Những vết lở loét trên người ngày một lan rộng. Mỗi lúc nước vào là xót kinh khủng. Hoàng thấy sợ. Đêm nào cũng mơ thấy cái chết cận kề.

Có hôm gã thấy mình nằm trong quan tài, căn phòng đầy nến trắng chập chờn. Mẹ gã đeo khăn trắng, bố gã đeo khăn trắng, thằng Bin đeo khăn trắng...Và Vy khóc ngất bên quan tài. Gã cố chạm vào Vy, cố ôm lấy bố mẹ và thằng Bin nhưng không thể. Gã hoảng loạn, bật dậy, mồ hôi túa ra như tắm. Những cơn đau vẫn dày vò gã mỗi ngày. Gã nắm cây chổi bằng cả hai bàn tay, khó nhọc đưa từng đường chổi loẹt quẹt. Sân chùa vào cuối thu đầy lá rụng. Trụ trì cảm động tấm lòng và hoàn cảnh của Hoàng lắm, thầy thu nạp gã làm đệ tử, dạy gã cách đi đứng ăn nói, giúp gã sám hối và cho tá túc trong chùa những ngày tháng cuối đời. Gã nhận thấy, quy y cửa Phật quả là một quyết định sáng suốt nhất cuộc đời gã, ở nơi này, gã đã làm được người có ích. Là một con người đúng nghĩa! Tụng kinh niệm Phật mỗi ngày khiến tâm hồn gã trở nên thanh thản, và tiếp thêm sức mạnh cho gã đủ để sẵn sàng bình tĩnh đương đầu với tử thần bất cứ lúc nào... Nhưng trong lòng gã, có một nỗi nhớ vẫn khôn nguôi...

Vy nghe lời Hoàng, gần 3 tháng nay nó không bén mảng qua thiên đường ngồi một mình. Nó đợi Hoàng về, anh em nó sẽ lại ngồi trên thảm cỏ khô ấy, trò chuyện đến tận khi chạng vạng... Nhưng nó nhớ bé Bin kinh khủng. Nụ cười, ánh mắt và cả cái giọng thánh thót của Bin khiến lòng nó bồn chồn không tả được. Nó quyết định chiều nay sẽ đến thăm thằng nhóc.

Trời đã trở lạnh thực sự. Không có gió nhưng vẫn buốt da buốt thịt. Vy ngừng lại trước cánh cửa căn hộ số 129 khu chung cư cũ kĩ. Phải phân vân lắm, nó mới quyết định giơ tay bấm chuông. Chừng một phút sau, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một người đàn ông luống tuổi, khuôn mặt đầy những nét khắc khổ xuất hiện, hỏi nó bằng giọng khàn khàn :

- Cô tìm ai?

- Dạ bác cho cháu hỏi có phải nhà anh Hoàng...?

Người đàn ông nhìn Vy ngỡ ngàng. Chợt từ trong nhà, thằng Bin lao ra như tên lửa :

- Cô Vy! Ông ơi cô Vy của Bin!

Ông ta nhíu mày :

- Có đúng cô là Vy?

- Vâng ạ.

Thằng Bin bô bô :

- Đúng cô Vy mà ông. Cô Vy ơi bố Hoàng đi làm chưa về đâu. Bố còn phải mua ô tôi cho Bin cơ.

Khóe mắt người đàn ông hấp háy. Ông ta nói nhanh :

- Cô đợi một chút.

Lục lọi một hồi lâu, ông ta đi ra run rẩy đưa cho Vy một tờ giấy gấp làm tư. Nghẹn ngào :

- Thằng Hoàng gửi lại cái này cho cô... Nó bảo nhất định sẽ có ngày cô tìm đến.

Vy tròn xoe mắt không hiểu. Nó vội vàng mở tờ giấy. Những nét chữ bằng mực đen cứng cỏi đã nhòe đi vài chỗ...

"Vy!

Khi mày đọc được những dòng này, có lẽ anh chẳng còn cùng chung thế giới với mày nữa rồi...

Anh xin lỗi vì đã ra đi lặng lẽ như thế, xin lỗi vì đã giấu mày đến cùng. Chỉ vì anh biết mày yếu đuối lắm, sẽ không trụ được khi phải đối mặt với sự mất mát nào đâu...

Thời gian này anh ở trên chùa. Anh đã học cách làm người, Vy ạ.

Những ngày qua, mày đã giúp anh rất nhiều. Anh vốn là một thằng thiếu thốn tình cảm trầm trọng, sống khô khan như cát sa mạc. Mày là cơn mưa hiếm hoi của cuộc đời anh đấy, biết không? Đáng lẽ anh phải biết điểm dừng, nhưng cuộc đời anh nó...đứt phanh rồi cô gái ạ. Anh không oán trách số phận, là do anh làm, anh chịu. Anh chỉ hối hận một điều là không thể tiếp tục sống để được thấy con anh khôn lớn, được thấy mày đứng lên ngoạn mục thế nào sau những vấp ngã...

Cho nên, mày hãy vì anh mà mạnh mẽ nhé.

Đôi mắt nâu ấy, anh không muốn nó đượm buồn thêm chút nào nữa...

Khi bé Bin lớn, hãy giúp anh nói với nó rằng bố nó là một thằng tồi, nhưng chưa bao giờ ngừng yêu thương nó cả. Giúp anh dạy nó đừng hư hỏng như anh.

Còn mày nữa, chắc không ghê tởm một thằng nghiện như anh, thì sẽ mãi là em gái anh chứ hả...?"

Vy ngạt thở, trái tim quặn thắt. Tất cả ập đến quá bất ngờ. Nó không kịp chuẩn bị tinh thần chống đỡ. Nó đưa tay bịt miệng ngăn những tiếng nấc muốn phá tan lồng ngực. Chợt nó vùng dậy, chạy xuống cầu thang, chạy mải miết, mải miết... Chẳng biết cơn gió nào đã cuốn nó đến "Thiên đường". Nó quỳ xuống, vỡ òa trong nước mắt... Nó gào lên thảm thiết :

- Anh ơi!

Gió đông phả vào mặt nó như lưỡi dao lam cứa qua da thịt.

- Anh ơi!

Nó lại gọi anh. Giữa bốn về cây cỏ, không một tiếng đáp vọng về... Mặt hồ vẫn lặng thinh như chẳng hề đồng cảm.

Nó nức nở. Nó đau khổ.

- Em có biết đâu ngày này lại nhanh thế... Em cứ nghĩ... Anh sẽ đi rồi về nhanh thôi...

Có phải trong phút giây nào đó, tại một thời điểm nào đó, bằng một cách nào đó...nó đã yêu anh...?

Màu máu của anh

- Anh à... Anh không còn chung thế giới với em nữa... Nhưng cũng đừng rời xa "Thiên đường" này nhé, có được không?

Anh vẫn không trả lời.

Trên bầu trời, những đám mây cuồn cuộn như nỗi lòng khó tả...

Dưới chân nó. Đám cỏ khô vì thiếu nước đã xỉn màu... hệt màu máu của anh hôm đầu tiên gặp mặt...

Gửi phản hồi

THƯ TÌNH CHO MÂY

Thư tình cho mây

Hình internet
Anh đến từ hôm qua, vội vàng chi ươm nụ mùa Thu vừa vặn một bàn tay em nắm, mà một sáng nay nắng ùa về, nụ mùa Thu nở đóa hoa vàng không hương vẫn lênh loáng khắp mọi nẻo đường để vạt cỏ non dỗi hờn hiềm tỵ…
Bàn tay em cứ thế buông trong khoảng không chới với, em muốn nắm chặt bàn tay, những ngón tay mềm, yếu ớt mặc nhiên để mùa Thu rơi tuột xuống bên đời, lòng bàn tay chỉ còn lại nụ chơi vơi màu trắng với vô số đường vân ngờ nghệch.
Em tiếc mà chi khi mùa Thu không phải của riêng em, cũng không phải của riêng ai. Cũng như anh, dẫu là nụ cười, ánh mắt hay lời tình si cũng không chỉ dành cho riêng em ngây ngô chờ đợi.
Chẳng có tình si nào là mãi mãi, khi hai người còn mãi nhặt yêu thương, ngồi đan dệt giấc mơ dưới hai bầu trời mà hoa cỏ ngan ngát bốn mùa.
Có nhiều lắm những lần em thức dậy, trôi tuột trong dòng sông miên man ký tự, muốn vẫy vùng tìm cuốn từ điển đã trôi ra biển rộng tự bao giờ… đó là khi thành phố anh bỗng dưng như đứa trẻ đổi tính cứ ương ngạnh, lạnh lùng rồi giận dỗi mím môi, hóa ra thành phố tháng Bảy vẫn còn lắm những cơn mưa bất chợt.
Có những chiều tan tầm, nắng nhạt nhòa sau từng sợi tóc mây, em vẫn lang thang chẳng biết tìm gì giữa dòng người vô định, Cứ đi hoài một con đường mòn lối chân quen chưa bao giờ đến cuối, như chính nỗi miên man em chưa vơi cạn một lần.
Cánh bằng lăng cuối mùa còn sót lại mỏng manh dưới muôn bàn chân người qua phố, không đủ tím cả vòm trời cong vút chân mây. Nhặt đôi cánh hoa vào lòng bàn tay, những cánh hoa nhẹ tênh sao vẫn trĩu nặng mắt môi này. Phải chăng khi mùa hạ úp mặt ngủ vùi thì người cũng thăm thẳm chân mây, để mùa Thu về gầy thêm vạt áo lụa. Một cung trầm thương đã lặng, bỏ mặc em nhặt lá đếm thời gian bên ngõ thu vàng.
Hình internet
Mùa Thu vẫn bên đời, lá vàng đâu đó vẫn cứ rơi theo triền gió, về đậu nơi góc phố phủ rêu xanh đã mấy mùa qua, đêm nằm lắng nghe tiếng vĩ cầm da diết từ ngôi nhà có cổng hoa màu tím. Em chẳng nợ nần gì mùa Thu sao cứ trả hoài nhớ thương không hết, đành để nhớ thương giờ lạc lối những cung đường mùa Thu mà hoa sữa đơm nụ lưa thưa chưa kịp nồng nàn hương phố.
Và anh vẫn đâu đó bên đời, khi gần khi xa lắm lắm, như vạt mây ngày nắng vẫn bềnh bồng dưới vòm trời bao la, có những khi mây xuống thấp để khỏa lấp nỗi niềm ai đó đợi chờ, rồi lại hờ hững trôi xa về núi. Bỏ tình thư vào năm tháng mỏi mòn, tình thư em đã viết cho anh vẫn còn nồng nàn phố khuya, vẫn đọng dư vị ngọt ngào của môi hôn lần đầu tiên gặp gỡ, những tình thư chưa bao giờ bước ra đầu ngõ vắng xôn xao.
Mây vẫn trắng bên trời dịu dàng che em ngày nắng, như những vải lụa mềm ôm lấy bờ vai thon, nở những đóa hoa tinh khôi cài lên dài tóc em buồn. Bên thềm hoa nắng mùa Thu, em vẫn giữ thói quen viết thư tình không gửi. Những tình thư cho nỗi nhớ một chiều nào biết gửi về đâu...
Thôi thì những sớm mai thức giấc, em đi nhặt một ban mai đầy nắng, dệt thư tình đem gửi cho mây.

Truyện Ngắn Hay:MỘT CUỘC PHẪU THUẬT

 HỌ ĐÃ SỐNG VỚI NHAU MỘT THỜI GIAN KHÁ LÂU

Họ dọn đến sống chung với nhau. Khi lần đầu tiên bờ môi của anh chạm vào môi cô, cô sẽ thầm hứa cả đời này sẽ chỉ yêu mình anh và bên anh mãi. Rồi cô chun mũi vẻ nũng nịu hỏi anh : " Thế anh sẽ yêu em bao lâu?" Anh khẽ véo mũi cô rồi cũng hóm hỉnh hỏi lại : " Thế em nghĩ là sẽ bao lâu?". Cô làm bộ ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời rất ngây thơ:" Thế thì cả đời đi, cả đời này anh sẽ không được thích cô gái khác nữa"; " Ừhm, anh sẽ không thích ai nữa!".- Anh mỉm cười gật đầu. Cô lại cong môi lên nguýt dài:"Không dc, em không tin. Chúng ta móc tay đi, nếu anh làm trái lời lúc đó em sẽ giết anh". Anh trả lời với vẻ thành thât nhất: "Được thôi, giả sử một ngày nào đó anh phản bội em. Em sẽ giết anh.....".

Và như vậy, họ ở bên nhau 3 năm dài. Họ yêu nhau thắm thiết và đậm sâu. Nhưng trời vốn không chiều lòng người. rốt cuộc rồi thì tai họa cũng giáng xuống đôi tình nhân ấy. Mải mê với vòng way cuộc sống, người con trai cũng dần dần dành ít thời gian cho người yêu hơn. Tình cảm ngày một nhạt. Anh không còn yêu chiều cô gái như trc nữa. Cô dường như cũng cảm nhận dc điều đó, nên cố tìm hiểu vấn đề. Nhưng chàng trai không nói ra nguyên nhân vì sao khoảng cách giữa họ lại ngày một xa như vậy. đến một ngày kia, anh dẫn một cô gái vô cùng xinh đẹp và gợi cảm. Anh giới thiệu đó là bạn gái mình. Cô không có phản ứng gì, chỉ lặng người ngồi đó, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Bởi cô sợ anh sẽ thấy cô khóc, và cô vẫn tin rằng anh còn yêu cô. Lúc này, người con trai lại lên tiếng, giọng lạnh lùng khô khốc : " Tối nay em cứ ở lại đây, ngày mai thì chuyển ra ngoài đi, tối nay hai bọn anh sẽ ra ngoài ngủ trọ.". dứt lời, hai người họ khuất sau cửa : " đợi một chút !". cuối cùng cô cũng lên tiếng." Chị có thể ra ngoài một lát không? Em muốn nói chuyện riêng với anh ấy một lúc!". Người con gái gật đầu...

"Tại sao vậy?". cô lên tíếng, phá vỡ sự im lặng đáng sợ. " không yêu nữa, thì chẵng cần thiết phải có lí do." Anh đáp cộc lốc rồi bước đi. Không để cho cô một cơ hội nào nữa. nước mắt của cô gái cuối cùng cũng trào ra ướt sũng bờ mi. Cô dằn lòng mình không được khóc, nhưng lại không làm được thế.

Rất lâu sau đó, khi cô gặp lại anh, là trong bệnh viện. Hai người họ đều tiều tuỵ đi trong thấy, nhưng thần thái lại hoàn toàn khác nhau. Cô vì đau lòng, vì nhớ anh mà đầu óc mụ mị, không chịu ăn uống nên bị đau dạ dày. Còn anh sao cũng lại xuất hiện ở tại bệnh viện này? Cô vẫn còn yêu anh tha thiết, cảm thấy bất an nên lặng lẽ dõi theo anh ..." bệnh nhận này nếu không tìm thấy một trái tim thích hợp đễ làm phẫi thuật, thì chúng tôi cũng rất khó duy trì cuộc sống của anh ta!". Những lời bác sĩ vừa nói khiến cô gái thất thần, chân cô như hoá đá, khắp người cô không sao cử động dc, chỉ có những giọt nc mắt nóng ấm là đang tuôn trào khoé mi. lần thứ 1 cô khóc vì anh. Nhưng nỗi đau lần này còn lớn hơn nhiều so với lần trc.

Sau một ngày khóc sưng mắt, cô đi đến quyết định cuối cùng :" Em muốn gặp anh ấy một lát có dc không? cầu xin chị hãy cho em 1cơ hội". Cô van nài trong điện thoại, người con gái nọ trả lời cộc lốc. :" dc thôi! ở đâu? Tôi sẽ chuyển lời". " ở nơi gặp nhau lần đầu tiên". tắt máy điện thoại rồi, cô vội vã thay quần áo ra ngoài. người con trai đến nơi đã hẹn. nhưng chờ rất lâu mà anh không thấy cô đến. càng chờ, anh càng thấy sốt ruột.Cuối cùng, cô vẫn không đến.Anh quay hững trong sự hụt hẫng và thất vọng. Bóng anh nằm trọn trong mắt yêu thương của cô gái từ xa. Cô đứng dõi theo anh, dằn lòng mình không dược lên tiếng...Mấy ngày sau đó,người con trai bận rộn chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật ghép tim của mình. Anh phấn khởi nói với người con gái nọ:" Nếu thành công, việc đầu tiên em làm là tìm cô gái ấy để nói sự thật". người con gái mỉm cười đầy thông cảm:" Hi vọng cô ấy sẻ hiểu và không từ chối cậu!".

Cuộc phẫu thuật wả đã thành công. Vừa tỉnh dậy, người con trai vội cầm điện thoại và gọi cho cô gái. Nhưng một lần, 2 lần , rồi rất nhiều lần, rồi nhiều lần, điện thoại của cô đều không có ai nghe, anh rầu rĩ :" chắc là cô ấy giận em thật rồi". người con gái an ủi : " chắc là không đâu, có thể cô ấy có việc bận." Bác sĩ bứơc vào cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. " cậu thật may mắn. Hôm wa có một cô gái, đã để lại chúc thư chỉ rõ đích danh sẽ hiến tim cho cậu. Chắc cô ấy dự liệu mình sẽ không wa khỏi nên đã viêt chúc thư". " vì sao cô ấy chết vậy?" . " vì tai nạn giao thông. thật đáng tíêc, một cô gái xinh xắn. nhưng nghe lái xe nói, hình như cô ấy cố tình lao vào xe anh ta thì phải." vị bác sĩ nhún vai tỏ vẽ thương tiếc. " tôi muốn nhìn thấy người đã cứu tôi dc không?". Bác sĩ do dự một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.

Họ bước vào căn phòng lạnh lẽo. Giây phút nhìn thấy bức ảnh của người hiến tim đặt ngay ngắn trong hộc tường, người con trai đờ đẫn như có một luồng điện chạy qua. Trái tim anh thắt lại như bị một bàn tay bóp chặt. anh lao đến ôm bức ảnh vào lòng và gào thét:" Trời ơi tại sao lại như vậy? không thể như vậy dc! Em đang lừa dối anh phải không? chị, chị hãy nói đi, em đang nằm mơ phải không? Không thể nào như vậy dc ". Người con gái lay mạnh anh trong nc mắt.:" cậu tỉnh lại đi, nếu không vì cậu thì người con gái ấy sẽ không đến nỗi này. Cô ấy đã dùng sinh mệnh của mình để yêu cậu!". Anh thẫn thờ nhìn gương mặt thân thương của cô gái trong ảnh, ánh mắt cô nhìn anh thật dịu dàng, nơi khoé miệng vẫn đọng một nụ cười tươi tắn. bên trong hộc tường còn một trang giấy gấp ngay ngắn, Đó là bức thư cô viết cho anh : " Anh thân yêu, mong anh đừng trách em anh nhé! Em thật sự rất yêu anh. Ngày hôm đó, em đã đến công viên như đã hẹn, nhưng em không xuất hiện.Em đứng ở rất xa nhìn anh. Em muốn hình ảnh của anh sẽ đọng lại mãi trong kí ức của em. Em muốn kiếp sau chúng ta vẫn có thể ở bên nhau. Mặc dù anh đã không thực hiện lời hứa, nhưng em không trách anh. Bởi vì em yêu anh rất nhiều. Cho dù anh không còn yêu em nữa, thì trái tim của em cũng sẽ ở trong anh cả cuộc đời này. Lời hứa đó, đến kiếp sau chúng ta sẽ thực hiện dc không? Mong anh sẽ sống hạnh phúc !". Nước mắt của chàng trai làm loang lổ màu mực trên giấy." không! Em yêu à, không có em làm sao anh sống hạnh phúc dc? Em hãy trở về với anh đi, anh sai rồi. Từ trc tới giờ anh chỉ yêu có mình em thôi ! em hãy về với anh đi." Tiếng khóc và tiếng thét tuyệt vọng của chàng trai vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo. anh không biết rằng có một linh hồn cũng đang ngồi gục bên anh, khóc cùng anh. Linh hồn mỉm cười rạng rỡ " thì ra anh vẫn còn yêu em, vẫn luôn yêu em" . Linh hồn choàng tay ôm lấy người con trai nhưng lại ôm xuyên wa người anh, vòng tay hụt hẫng rơi vào không trung....
Ngoài trời, mưa lâm thâm. Chàng trai vẫn khóc và linh hồn cũng khóc.........